Nguyễn Tâm

NỢ ĐỜI


 
Tạo hóa trớ trêu cái sự đời
Sanh ra mắc đọa thế gian lời
Oan khiêng kiếp trước hay chưởi bới
Nên bởi kiếp này nhọc tâm chơi


Tử sanh luân chuyển chẳng nghỉ ngơi
Nghĩ suy đâu dám trách ông trời
Lê la kiếp sống trong ngày mới
Vài ba năm nữa cũng dứt hơi


Người đời độc địa khó buông lơi
Kẻ mạnh hiếp yếu đá tơi bời
Nhân tình thế thái nghe chới với
Cái cảnh mưu cầu thiệt tả tơi


Miếng ăn nhơ nhớp thấy cũng xơi
Tráo trở miễn sao có được hời
Kêu trời có thấu sao đành hỡi
Hơn chi tất lưỡi mấy người ơi


Tội nghiệp người ta đừng có khơi
Số phận phân chia không sẵn mời
Đâu ai ham muốn cho chúng bới
Đọa đầy kiếp sống biết nào vơi


Ngửa mặt lên trời để mà phơi
Tạo chi tréo ngoe vậy ông trời
Trả xong cái nợ chờ kiếp tới
Cũng như thiên hạ nằm thảnh thơi !


Nguyễn Tâm
04 - 27 - 2011

Được bạn: vdn 29.4.11 đưa lên
vào ngày: 10 tháng 11 năm 2011

Bình luận về Bài thơ "NỢ ĐỜI"